-
20th-October-2013, 23:37 #1
[Tư liệu] ACE tune mông lần 2: SG-BMT-Đà Lạt-Phan Thiết 08/2009
Một chuyến đi đáng nhớ, xuất phát từ lời rủ rê này của anh Hongaiyeu: LINK
Nguyên văn bởi Hongaiyeu
-
20th-October-2013, 23:39 #2
Report của chuyến đi bắt đầu từ đây.
Nguyên văn bởi hongaiyeu
-
Các thành viên dưới đây cảm ơn VietHorse về bài viết hữu ích:
-
20th-October-2013, 23:41 #3
Lão Khome thì són ra mỗi thế vầy:
Nguyên văn bởi Khome
-
Các thành viên dưới đây cảm ơn VietHorse về bài viết hữu ích:
-
20th-October-2013, 23:43 #4
Hạnh đú hồi ấy chăm chụp hình phết:
Nguyên văn bởi Ninja114
-
Các thành viên dưới đây cảm ơn VietHorse về bài viết hữu ích:
-
20th-October-2013, 23:45 #5
Tiếp bài của Ninja114
Nguyên văn bởi Ninja114
-
Các thành viên dưới đây cảm ơn VietHorse về bài viết hữu ích:
-
20th-October-2013, 23:49 #6
Lên hình nhé... SD không bị hỏng nhé...
Nhiều hình quá, nóng lòng muốn đưa lên, ko biết nên sắp xếp theo thời gian hay theo chủ đề nữa... thôi thì cứ timeline cho nó nhanh nhá...
Đêm thứ 6, mọi thứ cần chuẩn bị...
5h sáng, gặp nhau gần Bình Triệu, ai nấy khí thế hừng hực...
Quãng đường từ SG đi Đồng xoài khá rộng, khá đẹp. Nhưng vì còn sớm nên sương mù còn bao phủ, tầm nhìn rất hạn chế... và một số trục trặc nhỏ... nhưng tất cả những điều đó chẳng ngăn được chúng tôi, chặng đường cần khám phá còn rất dài ở phía trước...
Chúng tôi đến Đồng xoài... ăn sáng (với bún bò chứ ko phải ăn xoài nhé)... tại đây chúng tôi phát hiện ra Cafe đá còn để đánh giày và xịt sên...
Những chiến mã thân yêu đang nghỉ ngơi, chuẩn bị cho những cung đường dài phía trước..
Qua khỏi Đồng xoài khoảng 10km là những đoạn đường đau khổ... toàn ổ trâu, ổ voi.... nước lênh láng... đường không đào như ở SG nhưng đầy đá dăm, đá hộc lổn nhổn, tưởng như đang xem thớt Offroad của tay Camaro mập ú....
Đổ xăng ở QL14
Ninja rùa thịnh hành ở thành phố hàng chục năm trước, giờ gần như tuyệt chủng...nhưng lên vùng cao thì vẫn còn có thể tìm thấy dễ dàng:
-
Các thành viên dưới đây cảm ơn VietHorse về bài viết hữu ích:
-
20th-October-2013, 23:50 #7
Tình cờ gặp anh Hùng (Moto Gialai) và cả nhà lại ngồi giao lưu kết hợp nạp và xả nước....
ST1300 là đại diện những người bạn vùng cao của ACE MTSG:
... lại nạp xăng...
... lại xả nước...
....
-
Các thành viên dưới đây cảm ơn VietHorse về bài viết hữu ích:
-
20th-October-2013, 23:50 #8
Sau một cơ số chu trình "nạp" và "xả" như vậy, chúng tôi đển trung tâm Daklak trong một buổi trưa nắng chói chang...
Dù đói lắm, mệt lắm... nhưng AE vẫn rất hăng máu ghi lại khoảnh khắc này..
một ví dụ trong số hàng chục kiểu solo để chứng tỏ là "ta đã tới đây"
Quyên góp từ thiện bằng quần áo và tỉ thứ ba linh tinh...
bữa trưa đạm bạc tại Daklak, thật vui, thật ngon.. và rồi thật là buồn ngủ...
Sau một hồi được các AE 67 Daklak nhiệt tình mời về nhà, ACE không thể chịu nổi cơn buồn ngủ đang kéo đến (vì sáng nay, người dậy muộn nhất cũng là 4h sáng...)...
Cuối cùng thì chúng tôi cũng tìm được chỗ ngả lưng... những cánh võng thật hợp với những kẻ phong trần ...
sướng, phê, tê... mãn nguyện...
...
giấc ngủ trưa giữa đường tuy ngắn ngủi nhưng đã giúp chúng tôi lấy lại sức lực, chuẩn bị cho một buổi chiều đầy sóng gió...
Chia tay anh Hùng và AE 67 với những cái bắt tay thật chặt, những chai nước suối nho nhỏ, những thanh kẹo chewing-gum nhét vội vào tay, với những lời dặn "đi cẩn thận nhé"... đoàn chúng tôi xuất phát từ Daklak đi Đà lạt lúc 15h35'' ngày 22-08-2009....
(to be continued...)
-
Các thành viên dưới đây cảm ơn VietHorse về bài viết hữu ích:
-
20th-October-2013, 23:52 #9
Chia tay Daklak, chúng tôi được một anh trong đoàn 67 tiễn thêm gần 20km nữa... Hix, 67 gì mà kéo 70-80km/h phe phé... ACE thấy mình bèo quá đi...
Chuyến đi buổi chiều bắt đầu bằng việc tính toán đổ xăng và các trạm xxx.... chúng tôi ra đi trong tâm niệm sẽ chụp rất nhiều hình phong cảnh trên đường và về đến Đà lạt trước khi trời tối... mặc dù anh Hùng đã báo trước chúng tôi rằng đường đi rất xấu và hẹp...
Qua khỏi Daklak, có khoảng 30km, đường xấu kinh khủng, tưởng như không thể xấu hơn... bụi mù mịt, đường toàn đá hộc lổn nhổn... tay ga ức chế kinh khủng... ước tính vận tốc trun bình trong gần chục cây số này chỉ khoảng 15km/h...
Và rồi, cả đoàn như bừng tỉnh, khi chạm đến cung đường tốt ... chúng tôi nối đuôi nhau vút đi như chạy đua với thời gian... vì cả đoàn luôn nhắc nhau rằng "cố gắng không để gặp trời tối trên đèo"!!
Mải mê với đoạn đường đẹp, đến tận 5h kém 15'' chúng tôi mới dừng lại để ổn định đội hình, xyz và củng cố tinh thần...
Từ đây trở đi, đường quá đẹp, cảnh quá đẹp... chúng tôi không như thấy hoà mình vào với núi rừng... tay lái của ai cũng dường như dẻo hơn, những khúc cua liên tục bên trái, bên phải.... May mà anh em đi naked, chứ nếu đi cào cào thì chắc cái bàn toạ sẽ trầy trụa bét nhè luôn (vì yên của cào cào nhỏ hơn nhiều)...
Cung này có 4 anh em thay nhau dẫn đường: Phambienngoc (chuyên trách mở đường phần lớn thời gian từ SG-Daklak), Hongaiyeu (người có bí quyết dẹp đường đối với các đối tượng 4 chân), Ninja114 (vua leo đèo, đổ đèo - bánh sau của hắn lúc nào cũng sạch bóng từ trong ra đến hết 2 mép ngoài) và Viethorse.
-
Các thành viên dưới đây cảm ơn VietHorse về bài viết hữu ích:
-
20th-October-2013, 23:52 #10
Không thể chịu nổi vẻ đẹp của phong cảnh thiên nhiên vừa hùng vỹ, vừa nguyên sơ.... chúng tôi dừng lại trên một cây cầu dài, bắc ngang một con vực sâu thẳm, nhìn sơ sơ chắc cũng sâu cỡ trên 100m...
AE lại say sưa shoot....
Lúc này ai cũng nghĩ sẽ đón màn đêm trên đèo... điều không mong đợi một chút nào... Kệ!! Chúng tôi đi khám phá cơ mà... không quan trọng nữa, đêm cũng đi..., và thế là vẫn say sưa chụp, ngắm... và tất nhiên là vẫn cười tươi cho dù cây cầu cứ rung lên bần bật mỗi khi có ô tô đi qua....
Chúng tôi tiếp tục cuộc hành trinh khoảng 5h20''. Có cảm giác lúc đó mặt trời như cố tình lặn thật nhanh sau những dãy núi để thử lòng, thử tay lái của ACE...
Lại tiếp tục những khúc cua trái - phải liên tục đến chóng mặt, tiếp tục những cảnh đẹp đến tê lòng... Có thể hơi quá, nhưng chúng tôi như một mắt nhìn đường để nghiêng xe đánh tay lái, còn mắt kia muốn thu lại càng nhiều cảnh đẹp trên đường càng tốt...
"Moá... đẹp thiệt" hình như là cụm từ mà AE dùng nhiều nhất trong suốt đoạn đường từ 40km ra khỏi Daklak... Hơi bậy tí, nhưng mà chỗ vắng người mừ, ai nghe thấy đâu mà sợ ...
Đến một cái ngã tư gì đó không nhớ, bên trái là đường ngập, ko đi được, rẽ phải là đi Dalat... đi lên không à... hic..
À quên, tại cái chỗ này người trời vớ được một cô tiên cũng từ trên trời rơi xuống... rồi một kẻ trang bị bảo hộ đến tận răng, ngồi sau là một kẻ không mũ bảo hiểm, guốc cao gót, áo sơ mi (1 lớp ... hehe)... từ đó thẳng tiến Đà lạt, bất chấp những khúc cua tay áo đang chờ đợi...
Trời tối dần, tiếng xe nghe như to hơn vì khung cảnh xung quanh đã sắp đến giờ đi ngủ... cả đoàn vẫn nối đuôi nhau, miệt mài, cần mẫn, tập trung cao độ cho mỗi khúc cua...
Đường đi lên mỗi lúc một khó, mỗi lúc cua một ngặt hơn...lúc này đèn pha đã thật sự là con mắt của chúng tôi (trước giờ nó chỉ để làm dấu hiệu nhận biết đối với phương tiện đối diện mà thôi). Tay phải ga lên ga xuống liên tục, mông đít ngoáy bên trái rồi lại đánh sang bên phải, tay trái thì bóp passing lia lịa mỗi lúc đang ôm cua để tăng tầm nhìn... Lúc này chúng tôi gần như chỉ dám nhìn về phía trước, để chắc chắn rằng mình đang rất tập trung và đang đi rất an toàn... vô hình chung, đó cũng là lý do chúng tôi bị tách tốp...
Viethorse là thằng liều mạng nên đi đầu cung này ... hehe... đi một hồi thì thấy chỉ có Phambienngoc đeo bám theo rất chi là đỉa đói...
Trời như muốn thử lòng người.... Mưa rừng!!!!
Trời đã tối, đường đã nguy hiểm, người đã mệt và đói... lại còn mưa nữa... Dưới ánh đèn pha, mặt đường bốc lên những làn sương khói mù mịt, ma quái mỗi khi có hạt mưa rơi xuống... Chúng tôi dừng lại mặc áo mưa và đợi tốp sau lên...
Nói thật lòng, lúc này có máy chụp hình water resistant thì cũng chẳng còn ai có bụng dạ nào mà chụp nữa... phê quá rồi... chỉ mong sao cho vượt qua con đèo càng sớm càng tốt...
................
(to be continued...)
-
Các thành viên dưới đây cảm ơn VietHorse về bài viết hữu ích:
-
20th-October-2013, 23:54 #11
Bài viết rất chi là feeling của phambienngoc:
Nguyên văn bởi phambienngoc
-
-
20th-October-2013, 23:56 #12
Lâu lâu rồi nay đọc lại thấy ngứa cái gót chân quá đi!!!!
Nguyên văn bởi phambienngoc
-
-
20th-October-2013, 23:58 #13
Xem report chuyến này lại nhớ ku Khoa Kawa....
Nguyên văn bởi phambienngoc
-
Các thành viên dưới đây cảm ơn VietHorse về bài viết hữu ích:
-
20th-October-2013, 23:59 #14
Những gì khó khăn và trắc trở trên đoạn đường đèo trong đêm mưa Bảo Lộc đã được phambienngoc kể lại khá chi tiết rồi....
Đêm, mưa, đói, mệt... tất cả những sự việc và cảm giác đó càng thôi thúc chúng tôi tiến thật nhanh về đích mà chúng tôi đặt ra là đạt được nó trước khi trời tối...
Trời mưa nặng hạt, và chúng tôi bắt đầu đổ đèo...
Khi dừng lại mặc áo mưa, Viethorse và Phambienngoc cũng đã nói với nhau rằng chắc là có chuyện gì phía sau nên mọi người mới lâu bắt kịp chúng tôi như vậy...
Viethorse và phambienngoc chuẩn bị áo mưa khá cẩn thận, tuy nhiên có một sai sót là Viethorse mượn được cặp áo mưa bao cho đôi giày của một anh bạn Motor Bình Dương nhưng chỉ thử với chân không, khi mang ra đi với giày thì không vừa... hic... thế là lại nhét lại vào túi, chấp nhận để giày bị ướt... Còn Gf của phambienngoc thì được tôi souvernir một cái "bao" ... nylon để che đầu... . Lúc đầu tôi nghĩ ko đưa đâu, nhưng sau nghĩ lại, nếu mình ko nói chắc cũng ko sao... hehe... vì cái bao nylon đó là tôi để bao đôi sandal để trong túi.. Anyway, mình tôi nó đã có tác dụng tích cực.... cô gái dùng bao nylon đó che mưa và giữ ấm suốt chặng đường về đến Đà lạt....
Thú thật, chả hiểu sao trong suốt thời gian leo đèo và đổ đèo Viethorse lại thấy tỉnh táo đến như vậy.Tôi còn nhớ mấy lúc dừng lại nghỉ ở BMT và sau đó, tôi còn luôn nhắc anh em nên cài số 1 trong khi đã dừng và dựng chân chống nghiêng. Ai cảm thấy hữu ích thì vote cho một phát lấy may nào...
Đang dừng lại bên lề đường mặc áo mưa, thì thấy tiếng pô phành phạch dội lên từ phía sau... không ai khác ngoài Khome... Chúng tôi vẫy lão lại, muốn lão dừng lại để nhập lại thành nhóm với chúng tôi để đi tiếp.... nhưng có vẻ như lão cũng cảm nhận thấy sự cần thiết phải ra khỏi cái bóng đêm ma quái này càng nhanh càng tốt... lão nói "Em chạy chậm, em chạy trước nhé!!" Chỉ có thế thôi, rồi lão lại phành phạch, phành phạch lao về phía trước... Trong thâm tâm tôi cảm thấy mừng lắm, vì trong đoàn có Khome (do đi cruiser) và NamBMW (do chưa quen) hay đi gần cuối đoàn... giờ thấy lão đi lên trên được thì có nghĩa là AE phía sau có thể yên tâm đeo bám nhau mà đổ đèo tiếp.
Một lúc sau, lần lượt từng khuân mặt thân quen hiện ra dưới ánh đèn pha hắt lên từ xe của Phambiengoc phía sau tôi... mọi người thông tin cho nhau vì sao tốp sau lại bị tụt lại như vậy... Chúng tôi hội ý chớp nhoáng về việc nên chạy đường cao tốc hay đường nhỏ... Về sau mới thấy việc hội ý lúc này chả có tác dụng gì, vì chúng tôi có rất ít thông tin, và thông tin trái ngược nhau về đường cao tốc đi Đà lạt...
Ah, bác Hongaiyeu còn thông báo với mọi người là Ksạn đã được booked by Khoa, ở địa chỉ số x đường y, ai có đi lạc thì cứ chỗ đó mà tìm đến...
Chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình... tiếp tục đổ đèo ... tiếp tục những khúc cua ngặt đến thót tim trong màn đêm...
Chạy thêm khoảng gần 10km nữa thì hết đèo, đường đi lúc này mở ra, thẳng thớm hơn một chút, nhưng chất lượng mặt đuờng thì cũng ông chằng bà chuộc.. chỗ thì ngon, chỗ thì chả đâu vào đâu cả... Lúc này thấy HanhCBR vượt lên trên Phambienngoc và đi ngay phía sau Viehorse... Chắc Phambienngoc đang enjoy cảm giác "xe ôm" trên đoạn đường tương đối bằng phẳng này...
Ở khúc này, một vài lần tôi gặp những đối tượng 4 chân không mong muốn xuất hiện một cách bất ngờ giữa đường... chó mèo ở đâu ra mà lắm thế... chắc tại hàng ngày mình hay ăn thịt giống này nên giờ bà con nó ra ám mình đây...
Đi qua nhà Ut, qua nhà Vulamha... (theo như lời nhận định của Buiduchung), chúng tôi dừng lại đổ xăng...
Ở chỗ này chẳng ai còn tí nước uống nào cả... đói, khát... cồn cào hết cả ruột gan.... cũng may có quán nước bên đường, Phambienngoc và Tungpho chạy qua vác nước uống về tiếp tế cho ACE...
Bác Hongaiyeu thì bận rộn với cái điện thoại hitech... gọi hết người này người kia để xác nhận lại khả năng phi theo đường cao tốc Liên Khương - Đà lạt...
Lúc này trời đã hết mưa, tôi và mấy AE muốn cởi bỏ bộ quần áo mưa cho thoải mái, HanhCBR đã nhắc chúng tôi rằng cứ nên để vậy, vì sắp đến Đà lạt sẽ lạnh lắm, và áo mưa sẽ có tác dụng - và quả thật là nó đã có tác dụng thật sự. Tôi thầm cảm ơn về điều đó!
Tôi chạm đến ngã ba giao với đường cao tốc, chúng tôi dừng lại một lúc để kiểm tra thêm lần nữa khả năng "an toàn" khi đi bằng đường này về Đà lạt.... Quyết định cuối cùng được đưa ra bằng cách Hongaiyeu đề pa trên đường cao tốc thẳng tiến thành phố hoa....
Trên highway, dẫn đầu bây giờ là Hongaiyeu, đến Buiduchung, rồi Viethorse và Phambienngoc... cả đoàn chúng tôi lao đi trong đêm, rất đều đặn, rất tập trung và sẵn sàng đối phó với bất cứ loại đèn nháy hay còi hú nào phía trước... . Tốc độ trung bình của đoàn trên đoạn này khoảng 120km/h... Thật sự chúng tôi không muốn đi nhanh hơn... vì không xác định chướng ngại vật phía trước, vì sợ Cruiser phía sau không theo kịp và vướng phải bẫy của xxx (nếu có)...
Đến đây chúng tôi đã cảm nhận được không khí lạnh của Đà lạt, nhìn xéo sang phía bên phải, chúng tôi đã thấy ánh điện lập loè của thành phố... nơi chúng tôi sẽ đón giấc ngủ vùi sau một ngày chinh chiến...
Cuối đường cao tốc, tôi chợt nhận ra đằng trưóc mình là một chốt kiểm soát của CSGT, ánh sáng đỏ loè từ cây dùi cui ve vẩy trước mắt làm tôi có cảm giác muốn vít ga thật mạnh...
Chẳng hiểu sao, cả đoàn chúng tôi nhẹ nhàng vượt qua chướng ngại vật mà không hề có một sự ngăn cản nào...
Chúng tôi tiếp tục xuống đèo... chỗ này như quá dễ đối với chúng tôi, sau khi đã được tôi luyện vài chục km cua tay áo...
Tôi cảm nhận thành phố Đà lạt ngay khi nhìn thấy cặp thanh niên mặc áo ấm, không đội mũ bào hiểm, đèo nhau bằng xe Cub... Hình như bác Hongaiyeu có hỏi họ đường xuống...
Thành phố đây rồi.... chúng tôi như cởi tấm lòng khi hoà vào dòng người đang dạo phố... Trong dòng người mặc quần áo đẹp, thư thái dạo phố, thì chúng tôi như những kẻ hành khất phương xa, ăn mặc chẳng giống ai, ngồi trên những chiếc xe cũng chẳng giống ai... cả người và xe đều lấm lem, bẩn thỉu....
Chúng tôi vượt qua cầu trên hồ Xuân Hương và dừng lại ngay đầu phố đi bộ để hỏi đường. Dân tình xúm lại nhìn ngó, chụp hình, chỉ trỏ, bàn tán, giống như nhìn thấy người hành tinh khác vậy....
Sau chừng 20phút tìm kiếm, chúng tôi đến KS và gặp Khoa ở đó...
NamBMW bị mất liên lạc với chúng tôi sau khi hết đườngcao tốc cũng đã đến ks.
Check-in xong, chúng tôi gọi taxi và đi ăn tối.
Cuộc hành trình BMT-Đà lạt của chúng tôi thế là đã kết thúc... những khúc cua tay áo trong đêm đã trở thành dĩ vãng....
Ngồi bên nhau, trong tiết trời se lạnh, trong cái cay nồng nhè nhẹ của Vang Đà lạt, chúng tôi vẫn say sưa nói với nhau về quãng đường vừa đi qua... về những gì chúng tôi đã cảm nhận... Như một giấc mơ - chúng tôi đi qua một buổi chiều đầy sóng gió, đầy ắp cảm xúc như thế đó...
Bên những người bạn đã sát cánh cùng nhau trong suốt quãng đường vừa qua, và thêm những người bạn tình cờ (hay cố ý) gặp trên thành phố cao nguyên (Venus và MinhVento) đã làm cho bữa tối của chúng tôi thêm rôm rả, ấm cúng. Một điều rất dễ nhận thấy là bàn ăn của chúng tôi chắc chắn vui vẻ, ồn ào và náo nhiệt nhất trong cái quán ăn đêm nơi thành phồ buồn này.
Chúng tôi về phòng nghỉ khi đã quá nửa đêm...
Hy vọng vùi mình trong chăn ấm duới cái giá lạnh đêm Đà lạt sẽ mang lại cho chúng tôi sức khoẻ và sự phấn chấn cho chặng đường ngày hôm sau...
................
-
-
21st-October-2013, 00:02 #15
Tếu quá!............
Nguyên văn bởi hongaiyeu